Một chiều về thăm cố xứ cúi đầu tạ cỏ cây trời lang thang bãi mương muốn làm con cua xoi nỗi buồn ngang dọc nghe đời hiếu thảo bến quê Gặp cội mai cũ một chùm tứ quý chợt nhận ra cuộc đời mình đã đi quá xa mẹ và quê bương chòm xóm đã già chỉ có hoài niệm là dường như cứ trẻ Con kiến vàng sao bò ngang nỗi buồn của mẹ bờ bãi hoài hoang cỏ cú mọc tơi bời thò tay vớt vũng bèo xanh vời vợi dừa ai trưa rụng một tiếng khô thương Bông sứ ngoài sân dở dang chiều muộn màu trắng mơ hồ như mây như khói tà bay nghe thăm thẳm mà tìm chẳng thấy chiều nhớ mẹ tôi bông sứ trổ nhau buồn...