가사
Có một dòng sông trong ta
lặng đến mức nghe được tiếng mây trôi.
Mỗi khi buồn
ta đặt bàn tay xuống nước,
cảm được cả trời xanh
đang dịu lại cùng mình.
Dòng sông ấy không chảy ra biển,
nó chảy về trái tim—
nơi ta gặp đứa trẻ năm xưa
đang ngồi xếp đá
và mơ một giấc mơ không buồn không vui.
Ta ngồi xuống
và hiểu rằng:
chỉ cần thở một hơi thật mềm
dòng đời cũng trở nên hiền.
Trên đỉnh núi
mây đi qua rất nhẹ,
đến mức ta không phân biệt
đâu là mây, đâu là hơi thở của mình.
Ta đứng im
và thấy từng ý niệm như chim non
bay lên, rụng xuống,
chẳng con nào thuộc về ta mãi.
Gió khẽ chạm vai
nhắc ta rằng
mọi đến – đi đều tự nhiên như thế.
Từ đó
trong từng bước xuống núi,
ta không còn muốn mang theo
những điều nặng như bóng tối.
Chuông sớm ngân,
một âm vang chạm vào tĩnh lặng
như chạm vào phần trong trẻo
ta từng bỏ quên.
Tiếng chuông không nói gì
nhưng mở ra cả bầu trời xanh
ngay giữa ngực.
Ta ngồi yên
và thấy nỗi buồn tan vào không khí—
không phải vì ta mạnh
mà vì nó vốn nhẹ như sương.
Khi chuông tắt
ta vẫn nghe âm thanh ở lại trong mình
như một nhịp tim hiền lành hơn
so với hôm qua.
Một cánh hoa rơi
không làm đau đất
không làm buồn cành.
Ta nhìn
và thấy mình cũng có thể rơi
dịu dàng như thế
khi buông những điều quá cũ.
Vô thường đến
không phải để lấy đi,
mà để dạy ta biết quý
những gì đang thở cùng ta.
Từ đó
mỗi sớm mai
ta mở mắt trong biết ơn
vì được thêm một ngày
học cách nhẹ nhàng với chính mình.
Giọt sương trên lá
trong đến mức
nhìn vào đó ta thấy cả bầu trời.
Giác ngộ cũng vậy—
không ồn ào
không rực rỡ
chỉ là khoảnh khắc ta nhìn lại lòng mình
và thấy mọi thứ vốn đã đủ.
Khi mặt trời lên
giọt sương tan,
nhưng điều kỳ lạ là
ánh sáng vẫn còn ở lại trong ta.
Tỉnh thức
không phải tìm thêm điều gì
mà là nhận ra
ta vốn đã là một phần của bình minh.
음악 스타일
Symphonic Rock, String Quartet, Sonata, Symphony, Calmness, Anticipation, Romantic, Mystery, Female emotive voice, 60-80 BPM