가사
Âm vang núi rừng Tây Bắc thắm tình,
Đôi lứa yêu thương từ thuở thiếu thành.
Mộng đẹp hẹn ước, cùng nhau sẻ chia,
Nhưng duyên éo le, bi kịch chờ đợi.
Chàng trai thương mến, lòng đầy hy vọng,
Đến xin cha mẹ, mà lòng trĩu nặng.
Nghèo không bằng ai, chẳng thể làm rể,
Cô gái xót xa, dẫu lòng luôn nhớ.
Chàng bước ra đi, tìm đường đổi vận,
Bỏ lại tình yêu, mang trong tim nỗi đau.
Ngày trở lại quê, mang theo bạc tiền,
Nào ngờ đã muộn, người đã về nhà.
Tiễn đưa chân tình, lời dặn thương nhớ,
Mắt đẫm lệ rơi, nỗi lòng quặn thắt.
Cô gái phận hồng, chịu đựng tủi nhục,
Nhà chồng tàn tệ, đuổi cô ra đi.
Cha mẹ bán cô, vào nhà quan lớn,
Cuộc sống cơ hàn, phận hẩm hiu lây.
Người đẹp ngày xưa, giờ thành kẻ tôi,
Ngàn lần không đắt, chẳng ai mua lại.
Một lần, trong chợ, cô được rao bán,
Lời hứa xưa cũ, nay lạc mất rồi.
Nhưng kỳ duyên lại, chàng trai tình cũ,
Đổi lại mình cô, một cuộn lá dong.
Người đi xưa ấy, không nhận ra em,
Dáng tiều tụy, phận hẩm hiu phai.
Cô thổi đàn môi, kỉ vật xưa cũ,
Tiếng tơ lảnh lót, vang lên tim anh.
Nghe tiếng đàn ru, hồn xốn xang lại,
Chàng trai bàng hoàng, thoáng thấy hình xưa.
Quyết ly vợ hiện, quay về bên em,
Tình yêu trọn vẹn, đón chờ hạnh phúc.
Hai trái tim nồng, cuối cùng hội tụ,
Khúc ca tình yêu, sống mãi muôn đời.
Dù đường đời lắm, chông gai trắc trở,
Tình yêu chân thật, sẽ không phôi phai.