เนื้อเพลง
Một thoáng chiều nay về chốn cũ
Mà xem ta nhớ chuyện ngày qua…
Ta nhớ Mằng Lăng ngày tháng ấy,
Mùa Đông lạnh gió cắt nứt da.
Sách vở bút nghiên đành xếp xó,
Tương lai giờ hun hút mờ xa!
Ta nhớ mùa Đông đi băm ruộng,
Lạnh tê mình thêm nổi đỉa đeo.
Chắc phải quay lưng về phố thị!
Lời anh em “thôi gắng lên nào!”
Ta nhớ những đêm dài Đồng Cháy,
Nằm nghe kể nữ hiệp Hoàng Dung.
Mơ được hóa thân chàng Quách Tĩnh,
Mà rong chơi thỏa chí tang bồng!
Ta nhớ những lần con nước lụt,
Bềnh bồng tấm lưới với thuyền câu.
Thầy có nhớ không bờ bến cũ?
Để hôm nay trò mãi cứ ưu sầu!
Ta nhớ hoài tô canh rau muống,
Vài củ khoai, trái ổi, trái thơm…
Của bác Trạng, Bà Hai, Bảy Mỹ…
Sao mà ngon, thân ái quá chừng!
Ta nhớ con đường đông trơn trượt,
Thay bò è cổ đẩy về kho.
Mồ hôi rơi theo từng hạt lúa,
Rơi trên đường như để ươm mơ!
Ta nhớ đường La Hai, Kỳ Lộ,
Cong mình trên ngựa sắt thênh thang.
Bên núi, bên sông, rừng xanh thẳm,
Gọi ta đi thác lũ, chim ngàn.
Ta nhớ chiều An Xuân tím ngắt,
Gọi nhau tìm hy vọng mong manh.
Trong đất chết gieo mầm sự sống,
Trời hoang mang bỗng thấy yên lành.
Ta nhớ ngày tân hôn thằng Thiết…
Chén rượu đường giống chuyện Ca-Na,
Đãi anh em nghìn chung vẫn ít,
Nên bây giờ thiên lý không xa.
Ta nhớ chú Bảy Dương câu cá,
Một con thôi mừng thánh Giuse.
Trên chiếc chiếu quây quần dưới đất,
Ấm làm sao tình nghĩa bạn bè!
Ta nhớ thuở bình minh sương lạnh,
Lửa lò đường chưa kịp sáng lên.
Tiếng hét la bờ kia dậy sóng,
Bắt rồi “tên phản động vang rền” .
Ta nhớ anh em giờ biền biệt,
Tánh, Quyết, Tường cộng khổ đồng cam.
Đã đi qua thiên đường yên nghỉ,
Đừng quên nhau duyên nợ đá vàng.
Ta nhớ Ngân Sơn mùa nước lũ,
Đưa khách sang sông chuyến đò ngang.
May mắn gần bờ con sõng úp,
“Ướt còn cháy mất” chuyện ngang tàng.
Ta nhớ trứng gà ông cụ Nhớ,
Đi bộ từ Phú Nhuận xa xôi.
Những ếch vàng của ông Nên Củng,
Quà tặng người nghèo quí biết bao!
Ta nhớ những đêm Hè Hội Tín,
Giữa mùa trăng kể chuyện “Xạ Điêu”.
Trong bọn trẻ em ngày xưa đó,
Binh, Phú giờ đây linh mục triều.
Ta nhớ lời kinh chung mỗi tối,
“Yêu như Thầy Anrê Phú Yên…”
Ta sẽ mang kinh về nguồn cội,
Để đọc cùng nhau chốn thiên đình.
Ta nhớ làm sao ta nhớ hết,
Kho chuyện đời trai trẻ miên man.
Để khi nao đường đi mỏi mệt,
Trở về nghe lại một cung đàn.