Đời như mây bay ngang trời Hợp rồi tan, tan rồi lại hợp Ta níu giữ chi những điều Chỉ ở lại một khoảnh khắc mong manh?
Người đến bên ta một lần Rồi khuất bóng như mùa thu lá rụng Ta nhận ra giữa vô thường ấy Không gì thuộc về mình mãi đâu.
Hiền lành, tĩnh, mở lòng Hãy buông thôi những điều làm lòng nặng trĩu Vì nắm càng chặt, tim càng đau nhiều Hãy thắp lên một niệm yêu thương Cho nỗi buồn tan như sương sớm. Khi lòng nhẹ, đời sẽ hóa dịu dàng Khi tâm sáng, thế gian cũng sáng theo Giữa vô thường, chỉ tình thương ở lại Chỉ từ bi… là không đổi thay.
Ta vẫn hay trách cuộc đời Sao cuốn ta đi qua bao nghiệt ngã Nhưng thử lắng nghe hơi thở Sẽ thấy đời thực ra rất bao dung.
Những giọt nước mắt hôm nào Hóa thành giọt mưa nuôi tâm mình lớn Mỗi vết thương ta từng gánh Là bài học dẫn đường cho ngày mai.
Vô thường đến như gió thoảng Mà ai cũng ngỡ điều gì cũng bền lâu Nếu hiểu được “đến – đi” chỉ là lẽ sống Ta sẽ thôi buồn vì những điều mất còn.
Tinh khiết, giải thoát hơn, sáng hơn Hãy mỉm cười với cuộc đời thay vì trách cứ Hãy xem khổ đau như hạt giống của hiểu thương Khi tâm biết buông, biết mở, biết mỉm cười Sẽ thấy cả bầu trời trong chính mình. Dẫu tất cả chỉ là bóng mây thoáng qua Từ bi vẫn là nơi để ta trở về Giữa vô thường—như dòng sông chảy mãi Ta để đời trôi… mà lòng vẫn bình yên.