Ta từng đi rất xa tìm một ngày bình yên đã mất. Qua bao nhiêu nỗi nhớ vẫn nghe lòng chơi vơi.
Rồi một chiều rất mềm ta ngồi lại với đời và thấy rang hạnh phúc nằm trong hơi thở thôi Có khi trời chẳng sáng nhưng một chiếc lá rơi cũng làm tim ta dịu lai— như thể ai nhắc rằng: điều đẹp nhất ở đời chỉ nằm trong những gì ta thường hay bỏ lỡ.
Niết Bàn đâu xa lạ nó ở ngay trong ta Hạnh phúc chẳng ở cuối trời Chỉ cần mở lòng một chút là thấy đã đủ roi
Ta hỏi gió về an lạc gió khẽ đáp rất khẽ: “Con người thường quên mất ánh sáng nằm trong tim mình.”
Và ta bỗng chợt hiểu mọi cơn bão ngoài kia đều tan khi ta dịu lại với chính ta.
Nắng vỡ nhẹ trên cỏ như một lời hứa xưa rằng giữa đời mênh mông ta vẫn có chốn về.
Chỉ cần còn biết sống bằng trái tim hiền hoa thì mỗi bước chân đều hóa thành binh yên.
Niết Bàn là hơi thở đi qua đời thật nhẹ. Ta mỉm cười nhìn lại— va thấy rang hạnh phúc đang nở giữa lòng ta.