Con người sinh ra giữa đời Mang một kiếp bụi hồng, lắm nỗi buồn chơi vơi Vì bản ngã lớn lên theo năm tháng Nên trái tim mãi chất chồng những khổ đau.
Cái “tôi” cuộn xoáy trong lòng Như sóng xô mãi chẳng thể nào lắng xuống Ta chạy theo bao điều hư ảo Mà chẳng biết bình yên ở ngay trong chính mình.
Hãy buông đi cái tôi quá lớn Nơi khổ đau bắt đầu sinh ra Hãy nhìn vào tâm như gương sáng Sẽ thấy đời nhẹ tựa mây xa. Khi ta biết thương mình, thương người Không chấp trước, không sân si nặng nề Hạnh phúc ấy chẳng đâu xa nữa Vì hạnh phúc… ở tại tâm.
Có những lúc lạc giữa cuộc đời Ta quên mất nụ cười hồn nhiên thuở bé Quên rằng mỗi hơi thở đang hiện hữu Là phép màu chẳng thể tìm thấy lần hai.
Người với người đôi khi đau khổ Chỉ vì giữ khư khư điều chẳng đáng Nếu biết buông một chút thôi Thì trời đất đã rộng thêm muôn dặm.
Tâm an thì sóng yên Tâm sáng thì đời sẽ hiền Một niệm thiện khởi lên giữa lòng Có thể hóa nụ cười cho nhân thế.
Hãy trở về với tâm trong sáng Để thấy đời chẳng còn chia đôi Hãy mở rộng đôi tay yêu mến Cho nỗi buồn tan theo mây trôi. Khi ta bước qua vòng bản ngã Sẽ thấy yêu thương hóa thành biển lớn Hạnh phúc ấy chẳng cần tìm kiếm Vì hạnh phúc… luôn ở trong tâm.