Ta ngồi nghe nắng lên trên mái hiên rất mỏng. Một giọt sương cuối đêm rơi mà không tiếng động.
Có lẽ đời chỉ thế— những điều ta không thấy lại chính là những điều làm cho mình đổi thay.
Ta bước trên lối cũ lá vàng theo chân về. Mỗi chiếc lá rụng xuống như một lời nhắc khẽ: điều gì còn hôm nay mai rồi cũng rất xa, nên lòng người càng nhẹ càng thấy đời hiền hòa.
Như một ngày hiền đi qua mà không vội. Như một nụ cười giữa gió trời chơi vơi.
hạnh phúc vốn gần thôi gan trong từng hơi thở biết mình đang ở lại với nhung phút giây này.
Có lúc buồn ghé lại ngồi với ta đôi giờ. Ta rót chén bình yên đặt nỗi buồn lên đó— rồi thấy nó nhẹ hẳn như la khói may bay.
Thì ra giác ngộ không nằm ở chốn nào— chỉ là khi ta biết mở lòng một chút thoi.