Có những ngày lòng ta như chiếc lá rơi xuống đời không tiếng vọng sau lưng. Ta bước chậm mà nghe đời rất lạ những vô thường nở nhẹ giữa hư không.
Có những chiều nhìn mây bay rất mỏng thấy ưu phiền như bóng nhỏ qua sông. Ta bỗng hiểu mọi điều đều tạm gửi nên nụ cười cũng sáng cả hư không.
Hãy nhẹ tay chạm vào đời như chạm vào một nốt nhạc rơi. Hãy nhẹ tay chạm vào người như chạm vào giọt nắng cuối trời. Khi tỉnh thức giữa cuộc đời ta thấy yêu thương, thấy thảnh thơi… như là gió, như là mây như dòng nước chảy qua tay rồi ở lại trong lòng mình.
Ta đã từng đi qua bao cơn tối cứ ngỡ mình lạc mãi giữa nhân gian. Cho đến lúc nghe tim vừa mở lối hóa ra đường nằm ngay dưới bước chân.
Một hơi thở thôi cũng đủ làm sáng lại cuộc đời. Một nụ cười thôi cũng làm nhẹ bớt những chơi vơi. Khi ta thấy ta không còn xa lạ với chính mình— thì giọt mưa cũng hóa thành tiếng chuông reo tỉnh.
Hãy nhẹ tay chạm vào đời để thấy yêu thương vốn ở đây. Giác ngộ chẳng ở cuối trời nó nằm trong phút giây này. Khi tâm lặng như dòng suối ta nghe cuộc sống hát hoài: “An lành nhé, giữa cuộc đời— người cứ sống như mây trôi.”
Gió khẽ hát bên hiên và ta trở về một mình rất yên.