Tháng mười một Đông cũng vừa chạm ngõ Buốt vai gầy khi gió bấc về ngang Mảnh hồn em từ độ ấy dở dang Luôn chìm đắm trong muôn ngàn nỗi nhớ Anh phương đó biết không người tình lỡ Một bóng hình vẫn đọng ở trong em Mưa hắt hiu làm rát buốt môi mềm Không bằng lạnh ở trong tim tê tái
CÒN ĐÂU NỮA XƯA ẤY BÊN NHAU ĐÊM TRĂNG SÁNG CHUNG NHAU VUI HÁT LỜI TÌNH CA SAY ĐẮM LÒNG NGƯỜI BAO THIẾT THA ÂN TÌNH SAY ĐẮM ĐÃ NGÀN ĐỜI MUÔN KIẾP KHÁT KHAO TÌNH YÊU ĐÓ HAI NGƯỜI LUÔN NHỚ NHỚ MỘT ĐỜI GIỜ TUỔI SÁU MƯƠI CÒN ĐÂU NỮA RẠO RỰC MONG CHỜ CÒN ĐÂU NỮA MÁ THẮM MÔI HỒNG Nói đừng nhớ, mà sao lòng nhớ mãi Biết rằng mình vốn chẳng phải của nhau Nhưng tháng năm vẫn không nhạt phai màu Yêu dấu cũ... vẹn nguyên nơi kí ức Tháng mười một về khơi bao tiềm thức Có một người vẫn thầm nhắc một người Chẳng biết từ hai đứa hóa xa xôi Ai còn nhớ khoảng trời yêu không nhỉ...