Có một chiều rất xa ta đứng bên hiên nhìn mưa chậm. Giọt rơi nghe như tiếng người về từ miền quên lãng.
Cõi lòng mỏng như khói chỉ cần một cơn gió thôi cũng đủ làm ký ức bay tản vào hư vô.
Ta hỏi bóng mình rằng đã mất điều gì— nhưng bóng chỉ run run như muốn khóc rồi tan vào hu khong.
Nỗi buồn nằm dưới đáy như viên sỏi già nua ta nhặt lên chẳng nổi vì tay đã mỏi từ lâu.
Bóng xưa trôi trên bờ hư không như một vì sao rơi ma không tìm thấy bầu trời Ta đứng giữa đời mà nghe mình rất nhỏ giữa tiếng thở dài nhu chưa bao giờ dứt.
Tỉnh thức một lần chợt biết yêu thương cũng có thể làm đau hơn cả chia lìa.
Một tiếng chuông xa rơi vào lòng rất muộn. Ta tưởng như ai đó đang gọi mình trở về
Có đêm dài như bóng đi hoài không thấy sáng. Ta chạm vào lồng ngực và thấy trái tim đang ôm một mùa thu cũ không rời.
Biết buông là nhẹ nhưng sao ta không đành— một niềm thương tran tro bong hóa thành nỗi đau.
(Outro) Mai nếu trời hết mưa ta sẽ bước thật khẽ để không đánh thức những gì còn ngủ trong ta.
Dẫu biết có đôi điều chẳng bao giờ về lại, ta vẫn đứng đây giữa hư không nghe bóng xưa rơi thêm một lần.
Style de musique
Symphonic Rock, Symphony, Sonata, String Quartet, Sadness, Anticipation, Mystery, Romantic, emotional Male Voice, 60-80 BPM