Anh gặp em trong đám cưới chiều hôm ấy Ánh đèn vàng rơi xuống tóc, làm tim anh vô tình run dậy Giữa bao người nói cười, chỉ một khoảnh khắc mắt chạm nhau Tưởng như đã quen từ lâu… dù là lần đầu em đến cạnh anh thật mau.
Câu chào nhỏ như gió lướt qua vai Mà sao để lại trong lòng anh cả một trời thương hoài Kể từ hôm ấy, anh biết tim mình Đã lỡ dành cho một người… chẳng biết có nên hay không, nhưng vẫn cứ rung rinh.
[VERSE 2 – Ballad]
Rồi chúng ta — ba con người — lập nhóm hát mỗi đêm Tập từng nốt, từng câu, từng đoạn, để giấc mơ chung dần lớn lên Những clip đầu tiên… bỗng nổi khắp cộng đồng mạng Ai cũng nói: “Hai người kia thân lắm, chắc yêu rồi đó… chẳng cần phải giấu giếm gì đâu nha!”
Tay anh chạm tay em sau cánh gà Không phải diễn — mà là trái tim thật đang hóa thành lời hát Nhưng anh không dám nói ra Chỉ giữ trong lòng, như một bí mật chẳng biết bao giờ mới dám mở ra.
[RAP VERSE – MẠNH, CẢM XÚC]
Yeah… Ba đứa từ những ngày chẳng ai biết tên Chỉ có âm nhạc, những buổi tối dài và đôi mắt lấp lánh niềm tin không hề mỏi mệt Rồi bỗng một ngày, lượt xem tăng vọt — fan đông nghịt Những cử chỉ giữa anh và em thành chủ đề người ta mang ra bàn tán mỗi đêm khuya im lặng.
Anh ôm em ở hậu trường — không phải vì camera Mà vì khi ánh đèn tắt, anh chỉ còn muốn giữ em lại gần thêm một chút nữa mà thôi Nhưng khi càng bay cao, áp lực càng lớn Một lời hiểu lầm cũng đủ khiến cả ba đứa chông chênh, chạm vào giới hạn mong manh mà chính tụi mình không ngờ tới.
Rồi một ngày… em biến mất khỏi đoạn chat ba người Không nhắn, không giải thích, không tạm biệt Chỉ để lại bóng tối giữa phòng tập, nơi anh từng đứng cạnh em và nghĩ rằng “Tụi mình sẽ còn đi xa lắm…” Nhưng hóa ra mọi thứ có thể kết thúc — nhanh như khi nó bắt đầu.
Người hâm mộ hỏi: “Nhóm tan rồi hả? Sao chẳng ai lên tiếng?” Anh chỉ biết nở một nụ cười mệt: “Ừ… tụi mình tan rồi.” Nhưng thật ra thứ tan rã không phải nhóm nhạc Mà là sợi dây vô hình giữa anh và em Đứt một cách lặng lẽ — đến đau.
[CHORUS – Ballad]
Em rời đi… chẳng nói một câu Để lại sân khấu thiếu một người — thiếu cả sắc màu Ba chúng ta từng là cơn sốt một thời Giờ chỉ còn dư âm… và khoảng trống ai cũng thấy mà không ai nói ra lời.
Anh đứng giữa tiếng vỗ tay phai dần Điện thoại sáng lên nhưng không còn dòng tin em gửi Chúng ta từng đẹp đến mức tưởng sẽ là mãi mãi Nhưng cuối cùng… lại kết thúc bằng sự im lặng — tàn nhẫn nhất trong mọi nỗi buồn dài.
[RAP OUTRO – TRẦM, NẶNG]
Giờ chỉ còn bài hát dở dang Với hai người bạn cũ — và một người mãi chẳng quay lại Fan vẫn mong một lời đính chính Nhưng chẳng ai nói gì… để nỗi đau trôi đi theo thời gian như gió thoảng ngoài tai.
Nốt trầm cuối của tụi mình Không phải lời chia tay Mà là chính sự im lặng ấy Khi em rời đi Bỏ lại anh… đứng cạnh giấc mơ dang dở Nhìn lại mọi thứ và tự hỏi: “Tại sao kết thúc lại nhẹ như vậy… mà đau đến thế này?”