Text
Em dùng lá để làm nguội nỗi buồn này,
Thì ra một tiếng thở dài cũng có thể dài đến thế.
Anh đã không còn ở bên cạnh em,
Em giả vờ thật mạnh mẽ,
Nhưng lại bị thời gian xé nát lớp ngụy trang.
Em dùng gió để thổi tan ký ức này,
Tưởng rằng như vậy sẽ không còn nghĩ đến anh nữa.
Em cũng từng cố quay lại như ngày xưa,
Giống như anh chưa từng xuất hiện.
Nhưng dáng hình của anh,
Em đã yêu và coi là thói quen từ lâu.
Anh bảo em làm sao quên được,
Lại bảo em làm sao không nhớ đến.
Nỗi nhớ trong em bùng cháy,
Không chịu lùi bước theo thời gian,
Lần này đến lần khác làm em đau đớn.
Nhưng sự cuồng nhiệt của anh,
Em cũng từng yêu và coi là mãi mãi.
Vì thế em tự mình tha thứ cho tình yêu này,
Bởi chỉ cần anh xuất hiện, em liền gục ngã.
Sau khi anh rời đi, mỗi đêm đều trở nên thật dài,
Cơ thể em ngày càng nặng nề,
Những khung hội thoại chẳng còn ghi chép gì.
Đau khổ và buồn bã xâm nhập vào giấc mơ,
Mọi thứ về anh em chẳng dám chạm tới,
Nhưng lại càng lúc càng đau.
Em cười khi kể về anh với bạn bè,
Nhưng trong tim lại thủng một lỗ hổng.
Tin nhắn trên đỉnh đầu cũng không còn nghĩ đến,
Qua ác mộng cũng chẳng tìm anh nữa.
Em bắt đầu tập quen với cuộc sống không có anh,
Còn anh đã tìm thấy một bến đỗ mới.
Tình cảm vốn chẳng theo lẽ nào cả,
Nỗi đau này đến bao giờ mới kết thúc?
Trong lòng em như một cơn bão lớn,
Không còn cách nào chạm được đến anh.
Nhưng dáng hình của anh,
Em đã yêu và coi là mãi mãi.
Anh bảo em làm sao quên được,
Lại bảo em làm sao không nhớ đến.
Nỗi nhớ trong em bùng cháy,
Không chịu lùi bước theo thời gian,
Lần này đến lần khác làm em đau đớn.
Nhưng sự cuồng nhiệt của anh,
Em cũng từng yêu và coi là mãi mãi.
Vì thế em tự mình tha thứ cho tình yêu này,
Bởi chỉ cần anh xuất hiện, em liền gục ngã.
Bởi chỉ cần anh xuất hiện, em liền gục ngã.