Khi ta rảnh – ta là cánh buồm neo lại Gió có về – cũng chẳng cuốn đi xa Ta lặng yên – như mặt hồ soi bóng Giữa đời người – ta giữ lấy an hòa
Khi ta nghĩ – là lúc ta cầm lái Đừng để thuyền tâm trôi giữa sóng ngược dòng Chọn hướng gió: Giàu – Chủ – Nên – Thành Và thả neo vào chốn… mình muốn sống thật lòng
Quản trị đời ta – như làm vườn mỗi sáng Chọn gieo hạt lành – tưới bằng nắng tri ân Nói bằng ánh sáng – làm bằng tay dịu dàng Để khi trái chín – ta thấy mình trong đó
Quản trị nhân sinh – là giữ lửa trong gió Là ngọn đèn nhỏ – nhưng chẳng chịu tàn phai Ba điều nhắc mãi: Ai, thời khắc, việc gì Là chiếc la bàn – cho chuyến đời ta đi
Khi ta nói – là khi chim hót sớm Giọng ngân vang gieo nắng xuống cành cây Không để lời trôi – thành mũi tên lạc hướng Ta để từng câu… cất cánh bay về mây
Khi ta làm – là khi ta gõ nhịp Trên chiếc trống đời – bằng cả trái tim yêu Bảy cách cho đi – là bảy dòng suối mát Tưới mảnh đất tâm – khiến phước đức nở nhiều
Quản trị đời ta – không bằng bản đồ cũ Mà bằng đôi mắt – luôn nhìn thấy bên trong Nói như rừng hát – làm như suối chảy Thành tựu thật sâu – chẳng cần quá ồn ào
Quản trị nhân sinh – như gió về đúng hướng Chẳng cần cưỡng ép – chỉ cần hiểu mình thôi Hỏi trong tĩnh lặng: Ai, thời khắc, việc gì? Rồi cứ thế… mà trôi
Ta là dòng sông – không cố giành hướng chảy. Chỉ lặng lẽ trao phù sa cho đất cằn bên bờ. Quản trị nhân sinh – chẳng phải "giữ" hay "hơn", Mà là buông đúng lúc… để đời nhẹ như gió.